Biển chiều đông xôn xao con sóng
Phút trải lòng dạo khúc yêu thương
Mênh mông biển ngát hương sóng sánh
Bờ hiền lành ôm biển ...vì đâu?...
Gom bãi cát ru lòng cần mẫn
Vấn vương buồn lệ đẫm khóe mi
Tình trao đi...mong chi nhận lại?
Bờ trải dài ôm biển nghìn năm...
Chút dấu yêu xa xăm thầm lặng
Phút chạnh lòng nghe mặn khóe môi
Những phôi phai ngày cũ ...người ơi!
Caffe đắng... rơi từng giọt đắng....
Vu vơ buồn quán vắng mình ta
Thấp thoáng xa bước chân lữ khách
Thầm trách người bỏ lại phía sau
Vết hằn sâu nhuốm màu khắc khoải...
Thoai thoải bờ lặng lẽ cô đơn
Thoáng dỗi hờn dõi theo con sóng
Ru vào lòng biển rộng mênh mông
Giọt mưa đông trải dài thương nhớ...
Mãi mong chờ với những ước ao
Sóng lao xao dạt dào bờ cát
Tỏa ngát vần thơ tím biển chờ
Dòng thời gian ru điều giản dị...
Cảm ơn biển những dỗ dành ý nhị
Những yêu thương sâu lắng trọn dành
Về với biển chút bình yên thầm lặng
Biển đông chiều dào dạt sóng đại dương...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét